Có phải tớ đã tạo cho mình một cái vỏ bọc rất tốt không? Ở môi trường mới này, tớ là một con người lạc quan nhỉ? *cười*
Làm sao đây, tớ không biết phải có cảm xúc gì lúc này nữa @@" Mọi thứ cứ vô nghĩa sao sao ấy, cậu ạ.
Nó không giống với khi trước lúc người đó đi. Nó êm đềm và bất ngờ tới độ tớ cứ ngỡ là không thật. Như một cơn gió, thoảng qua, và cứ thế tan biến, để lại một chút nôn nao, đan xen chút luyến tiếc, có một chút buồn, một chút...vui, và phần lớn là ngỡ ngàng tới sững sờ.
Lúc tớ tiếp nhận được tư tưởng là, "Ồ, đi mất rồi à..." thì cũng đã rất lâu. Cứ như chưa bao giờ xuất hiện, như chưa bao giờ xảy ra. Nhanh, đột ngột, và cứ thế, nhẹ nhàng, hệt như cách cậu bước vào cuộc đời tớ.
Tớ coi cậu là bạn được không? Cậu lớn tuổi hơn tớ nhiều lắm, nhưng tớ muốn coi cậu là bạn, có...quá đáng không nhỉ?
Dù sao thì...mọi chuyện đều đã vô nghĩa mất rồi...
Cứ thế, tan đi...Tan biến vào hư vô...
Bây giờ, cậu chắc đã gặp được người đó. Cậu vui chứ? Chắc nhẹ nhõm rồi nhỉ? Mọi chuyện sẽ ổn thôi, cậu đã đau khổ quá nhiều rồi mà. Hãy để bản thân nghỉ ngơi đi... *cười*
Ngủ ngon, cậu nhé :)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét